Cơ hội của Chúa

Sự cùng quẫn cuối cùng của con người, đó là cơ hội của Chúa

Lại sắp đến Tết. Mùa xuân năm nay thanh niên Hà Nội trông đẹp hẳn ra. Những cậu con trai dong dỏng trong bộ đồ thời thượng khoác vai bạn gái những cô bé xinh như mơ quần thụng áo lửng mác Nhật hoặc Thái nhún nhảy đi cạnh người yêu. Thỉnh thoảng đang nói chuyện có văng tục. Chẳng sao cả, tuổi trẻ được phép sai lầm. Cuộc sống ấm no, con người cởi mở. Hoàng đi bộ đến thăm Nhã, cô bị ốm. Mưa xuân làm người Hoàng âm ẩm. Cửa gài hờ. Hoàng vòng tay qua lỗ khoá rút then trong. Anh cởi Blouson treo lên mác. Seri áo lạc hậu, Tâm gửi về từ năm tám tư. Cổ áo cáu ghét cháy một vệt xanh đen gây gây hôi. Tháng trước Hoàng đã định giặt nhưng trời đột ngột đại hàn. Nhã nửa nằm nửa ngồi trên giường dựa lưng vào đống chăn đọc Kinh thánh. Hoàng kéo ghế.
- Cậu phải tiêm cơ à?
- Ừ mình ho lắm
- Con chào chú.

Hoàng bế bé Phương Phương hôn rất dài vào mũi. Trộm vía, càng ngày con bé càng nặng. Nó vòng tay quanh cổ Hoàng nghịch tóc. Năm nay con bé đã đi học lớp một.
- Thế nào, sinh viên năm thứ nhất được nghỉ chưa.
- Mình ốm, cho luôn nó ở nhà.
- Hôm mình đi họp phụ huynh cô giáo kêu nó học sớm một tuổi mà lớn nhất lớp.
- Hôm hai mươi tháng mười một vừa rồi, biếu cô cân đường - Nhã cười - Cô khen bố cháu Phương quá thể. Nghi lắm.
Hoàng cười lảng. Con bé Phương tụt xuống chạy lấy cặp. Nó khoe anh hai điểm mười vừa được chấm.
- Ra giêng rảnh rảnh, mình kèm nó ít tiếng Anh.
- Tùy cậu.
- Con có thích tiếng Anh không?
- Con có - Bé Phương chun mũi - Hôm nọ con húc nhau với bạn lớp trưởng. Con đau nhưng bạn ấy khóc to hơn con.
- Tại sao con đi húc nhau với bạn ấy.
- Bạn ấy trêu con béo. Con liền giở võ rắn còn bạn ấy biết võ khỉ.
Trong tất cả các băng video, bọn trẻ con được phép xem phim chưởng. Người lớn cho là vô hại so với phim găng - tơ Mỹ. Con bé Phương Phương xuống tấn, nó biểu diễn cho chú Hoàng xem bài quyền học mót.
- Toàn những thế thất truyển - Hoàng nức nở - Y xì như Triệu Minh quận chúa.
“A. a. a… sát” nó vung chân đạp vào thành tủ. Võ sĩ mới nhập môn lên hoả hầu còn kém ngã một cú khá nặng. Cố không khóc nhưng miệng méo xệch.
- Uống tí gì nhé.
Nhã đi xuống giường cẩn thận quấn khăn len quanh cổ.
- Kệ mình, cậu đang mệt.
- Mình chỉ ho thôi, có sốt đâu.
- U đi chợ à
- ừ
Con bé Phương Phương đang xếp lại cỗ bài tổ tôm. Nó ngắm rất kỹ quân bài bát vạn có vẽ con cá. Thằng bé hàng xóm học cấp một sát cạnh nhà Hoàng, đánh chắn cực kỳ thợ. Nó được chân truyền từ ông nội. Bố mẹ nó đi làm cả ngày. Buổi sáng nghỉ học, hai ông cháu bị nhốt suốt trong nhà. Nhã cắt một miếng gìo bò. Mở tủ lạnh, xách ra chai nguyên Henessy
Lúc nãy đánh chắn tay đôi với U, mình ù thông hai ván có lèo. à quên, nhà muối dưa hành đấy.
- Ðể mình lấy cho.
Hoàng uống. Con bé Phương ngồi trên lòng. Anh với bao Dunhill ở mặt bàn châm một điếu. Nhã ho. Hoàng dụi điếu thuốc vào chân bàn.
- Cậu cứ hút đi. Mình rất thích ngửi mùi khói thuốc. Ðau cổ nhưng thèm quá.

***

- Mình làm cái gì Nhã ăn nhớ.
- Ðằng nào chả đợi U.
- Mình không đói.
- Hay đánh ván chắn tay đôi vậy.
- ừ
Hoàng chia bài dáng chuyên nghiệp. Bài Nhã lẻ.
Cô khe khẽ thở dài. Cứ gần tết lại có cảm giác xao xuyến buồn.
- Tứ văn.
- Hoàng này, tự nhiên mình cảm thấy chán quá.
Cậu đi đâu xa xa thử xem.
- Mình cảm thấy bải hoải. Buôn bán cũng không còn hưng phấn. Hay là tâm lý gái già - Nhã bật cười khẩy - Ði đâu xa bây giờ. Mà đi xa cũng chẳng giải quyết được gì. Có lẽ sang năm mình đóng hết các cửa rồi nhờ cậu đến giảng Thiền.
- Cầu Chúa ban phước lành cho cậu. Ngũ vạn.
- Liệu Chúa có đến với mình không.
- Mỗi người có một đức tin, không thể truyền trao được. Mình theo quan điểm Thiền tông. Vì vậy, Chúa luôn đến với mình những lúc không tiền uống rượu.
Kinh thánh nói, sự cùng quẫn cuối cùng của con người đó là cơ hội của Chúa.
- Triết gia đều là những tay nguỵ biện…
- Nhưng cái căn bản là họ sống lâu. Văn nhân, thi nhân thậm chí thương nhân phần lớn đều chết yểu.
- Thôi, không chơi bài nữa, mình với cậu ra đường lang thang đi.
- Cậu đang ốm
Nhã nhấp tý tẹo rượu. Một cơn ho dài làm cô gập người.
- Tâm chọn được ngày cưới chưa.
- Nó định ra Tết, nhờ mình xem ngày. Tý, Dậu, Sửu. Kim cục địa chi tam hợp. Ðược, nói chung là số thầng Tâm vào loại đẹp.
- Cậu có phải lập lại lá số cho mình không. Cậu khen nức nở đường chồng con. Mình nhớ nguyên văn. Nữ mệnh lấy phu và tử làm trọng. Phu tinh và tử tinh không gặp phải sự hình, xung, phá hại là tốt.
Nhã cười. Hoàng uống rượu mải ngắm phố qua cửa sổ. Hôm nay là mười hai tháng chạp. Nhã lại ho. Sự cô đơn tự tăng sức mạnh vào những ngày giáp Tết.
- Thủy bao giờ thực tập xong.
- Ngày kia cậu cho mình mượn xe, mình xuống đón Thuỷ.
Con bé Phương Phương giãy thò chân ra khỏi chăn.
Rét ngòn ngọt. Hơi ấm trong phòng thỉnh thoảng loãng nhẹ bởi cơn gió mỏng manh nào đó.

***

Mình gần như thuộc lòng đoạn trích này. Nhất là mỗi dịp cuối năm, nó hay ám ảnh mình, bắt đầu từ câu “Lại sắp đến Tết”, một Hà Nội của những năm đầu 90, những năm Hà Nội nghèo nhưng bình yên vì khi ấy, mình vẫn còn là một đứa trẻ.

Với cái trí nhớ tuyệt vời một cách đáng sợ, mỗi mảnh vụn ký ức đều lung linh như một viên thủy tinh, đôi khi thủy tinh cũng có góc sắc nhọn và cứa đứt tay.


0 comments:

Post a Comment