Thiện và Ác

1. Chiều Chủ nhật hai bố con ngồi đọc sách trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ. Ông cụ ngẩng lên, bình luận vu vơ, nhưng chắc là nói với cô con gái, tay này nó nói ông Nguyễn Văn Linh chả ra gì, ca ngợi ông Kiệt... Cô con gái không đáp lời. Hồi lâu, cô nói với bố, chọn thái độ sống trong cái thời đại này khó quá bố ạ. Bàng quan không được mà nhiệt tình cũng không xong. Muốn đóng góp hay xây dựng gì cũng thấy sức mình ngày càng nhỏ bé.

 Ông cụ nói một câu, mà cô nghĩ có lẽ chỉ để mà nói, thôi thì phải sống cho mình trước, lo hết làm sao được. Rồi ông đi tìm cuộn băng dính để dán gáy một quyển sách, vợ ông thấy vậy lại giành để cho bà làm.

 2. Đêm đặc quánh mộng mị, những hình hài và những cảm giác chập chờn giữa mê và tỉnh. Tiếng những viên đá khua leng keng trong ly trà xanh nhạt thếch, nước lạnh ngưng lại thành từng giọt trên thành cốc, ánh đèn vàng ở quầy bar với những thực khách người Nhật bụng phệ cắm cúi vào phần ăn của mình. Chập chờn giữa cơn mê, là những mảng trời xanh thẫm không rõ là bình minh hay hoàng hôn muộn.

3. Bình minh đến với một cơn mưa không có ánh nắng mặt trời. Hello ngày mới nhé, hôm nay bạn thế nào? Tôi chúc bạn có nhiều niềm vui :)

Ánh mặt trời xuyên qua vạt mưa và tràn vào khung cửa sổ, rồi mưa cũng tạnh, nắng lung linh qua những tán lá xanh mùa hè. Ấy là một khoảnh khắc thật diệu kỳ. Có đôi khi trong đời, cô gái cảm nhận được những khoảnh khắc như thế, dù thật hay mơ thì nó vĩnh viễn đọng lại ở một vùng sáng mênh mông trong ký ức.

Thiện và Ác. Trắng và Đen. Hai nửa của cuộc đời mà hầu như chẳng bao giờ người ta muốn chấp nhận cả hai. Nhưng qua đêm rồi mới tới ngày, những vùng sáng mênh mông luôn cần đến những ký ức cũ nhàu, để biết được nó đẹp đến dường nào...

0 comments:

Post a Comment